Những viên đá nhuốm màu của thời gian, im lặng giữa đất trời, không lời không tiếng như những vật vô tri vô giác nhưng đằng sau đó là một câu chuyện, một nét văn hóa riêng mà những người dân bản địa lưu giữ trong tâm trí mình.
Khi đi qua những núi đồi trập trùng hay khe sâu núi thẳm, thỉnh thoảng chúng ta sẽ gặp những viên đá không tự nhiên mà có, như có sự sắp đặt. Thường ở dưới những tảng đá đó sẽ có một ngôi mộ. Bởi là thời trước, dân đi rừng, lính trận chết do sốt rét, ngã vực, chiến tranh nhưng không thể đem xác về được. Người ta phải chôn sâu rồi xếp đá phía trên để tránh bị hổ moi lên ăn xác và nhằm làm dấu để sau này khi thịt rã xương khô thì bốc cốt mang về nhà.
Và khi bước chân vào rừng, dọc đường có thể gặp những hòn đá lớn, có thể đứng một mình giữa trời, với người bản địa đó là những hòn đá thiêng (chỉ những người bản địa mới biết). Vạn dấu chân đi qua đều dừng lại bẻ vài nhánh cây thay cho hương nhang phủ lên phiến đá như bày tỏ sự tôn trọng và tưởng nhớ người đã khuất. Chị em thường có thói quen tìm chỗ nào kín đáo đi vệ sinh nhưng vô tình ngồi ở hòn đá thiêng, mộ người xưa. Thực sự không nên, người dẫn đường hãy dặn dò các thành viên trước khi vào rừng nhé!
Còn nơi nương rẫy có nhiều đá vì người dân nhặt xếp gọn lại một chỗ để lấy đất trồng trọt. Những chỗ này thì thường không sao, nhưng bạn cũng nên thận trọng, khi gặp những hòn đá một mình, những đống đá thì đừng xâm phạm như ngồi hay đi vệ sinh, bởi đó là sự tôn trọng người đã khuất (nếu có).